Mỗi ngày, những hạt đất cười như muốn nói điều gì với bác cô ạ. Nói ra thì người ta cười cho mình là lãng mạn. Thực lòng, mỗi khi thức giấc là bác lại ra ngắm những hạt đất tối qua đã được vén màn tấp tủ cho hạt trước khi bác rời luống vườn. Rạng sáng, khi bác chạm bàn tay lên làn da mát dịu của các hạt đất, những hạt đất như muốn trò chuyện với bác, bác sướng vui trong lòng và nói với những hạt rằng, chiều nay bác sẽ đưa những chàng trai chuồng chuộng đến chung sống ở đây nhé, chắc hẵn hạt sẽ bằng lòng và đón nhận ngay những chàng trai chuồng chuộng cởi lỗ, cường tráng, hoang dã và đầy ngoạn mục đến với những nàng đất nhỏ nhẻ, thỏ thẻ đang lặng lẽ chờ. Và bác làm thật. Chiều đến, chờ cho mặt trời xuống núi đằng Tây, bác nhẹ tay, nâng các chàng chuồng chuộng đã chờ sẵn ở các luống ươm, theo lối mòn ngõ vườn, lách qua các rặng Mức, rặng Huỳnh đang dương dương tự đắc đắm mình trong tình cảm nồng thắm của những bậc Tiêu Bố Mẹ, Ông Bà như muốn vẫy chào và nói với bác ‘chúc thành công’ cho các cậu bé chuồng chuộng tuổi dậy thì. Đây rồi, những chàng trai chuồng chuộng ngoạn mục đây ạ. Thế là những hạt đất mở rộng cửa để ôm chầm lấy từng chàng trai và như muốn nghiêng đầu thỏ thẻ ‘đến đây thì ở lại đây, cho đến khi em trở thành hạt hồ tiêu thì chào’. Bác đặt từng chàng chuồng chuộng vào những nàng đất đã được bận những bộ quần áo sẵn sàng (bác gọi là đắp chăn tức là tấp tủ ấm áp giữa đêm xuân - bác ví von như con người ta vậy) đính hôn với chàng chuồng chuộng. Nâng khăn sửa túi (bác đặt cành tiêu trong tư thế hướng mặt về phương Đông) cho chàng chuồng chuồng, rỉ tai thỏ thẻ với nàng đất ngoan; rồi bác vẫy chào và dặn dò, ngày mai bác lại ra thăm tiếp nhé. Một ngày trôi qua là một cây chuyện trong ký ức tiếp nối ngày tới của chí sĩ nghề vườn để bác trở về với căn nhà gỗ đạm bạc, một mình bên chén rượu nồng và tự thưởng cho mình cái cảm giác dịu êm mà rất đỗi dạt dào tình yêu đất để được đất yêu của bác Hoàng Hữu Phước đang phảng phất hương vị hạnh phúc của bây giờ. (Trần thị Lành ngày 2 tháng 4 năm 2017)